Cứ mỗi lần kiểm điểm đảng viên cuối năm, tôi không khỏi bồi hồi xúc động khi nhớ lại những năm tháng đã qua, nhất là ngày được đứng vào hàng ngũ Đảng Cộng sản Việt Nam.
Rời đại học, tôi nhập ngũ vào ngày cuối cùng, tháng cuối cùng của năm 1969. Những ngày đầu nhập ngũ vào Tiểu đoàn 3, Trung đoàn 42, Quân khu Tả Ngạn, chúng tôi được học tập, rèn luyện khá kỹ về nhiều nội dung, nhất là rèn luyện thể lực để phục vụ cho hành quân bộ vượt Trường Sơn vào Nam chiến đấu.
Mỗi lần hành quân, từng người phải mang vác vũ khí, quân tư trang, thực phẩm... ước chừng 20-25kg; khi về thì vác thêm 1 bó nứa cho đủ trọng lượng 35-40kg. Cứ như vậy, chúng tôi luyện tập hành quân liên tục trong một tháng, đến nỗi chân bắt đầu rớm máu, vai sưng tấy, nhưng mọi người đều phấn khởi vì sắp được lên đường đi giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước.
Sau hơn 3 tháng huấn luyện, chúng tôi hành quân ra khu vực ga Phú Thái (Hải Dương). Tàu chạy suốt đêm, mờ sáng thì đến Diễn Châu (Nghệ An). Từ đây, chúng tôi đi bộ vào rừng thuộc huyện Đô Lương (Nghệ An) tạm trú. Một ngày sau lại được lệnh hành quân về hướng Tây, lên Đường 15 (nay là đường Trường Sơn), rồi vượt Trường Sơn qua Cánh Đồng Chum-Xiêng Khoảng của nước bạn Lào. Lúc đầu, chúng tôi về Tiểu đoàn 7, Trung đoàn 866, Quân tình nguyện Việt Nam tại Lào. Sau đó hành quân về khu vực đóng quân của Trung đoàn 148, Sư đoàn 316, rồi được biên chế về các đơn vị trực thuộc. Cá nhân tôi được về Tiểu đội 10, Trung đội 3, Đại đội 9, Tiểu đoàn 6, Trung đoàn 148.
Lần đầu tiên được theo các anh vào trận, tôi rất vui, nhưng cũng rất lo lắng. Tôi vẫn nhớ lúc ấy, đồng chí Tiểu đội trưởng nói rằng: “Các cậu thuộc quyền chỉ huy của tôi nên nhất cử nhất động phải theo tôi” và dặn thêm, lần này đánh công sự vững chắc nên anh em phải dũng cảm, kiên quyết xung phong. Sau khi họp Tiểu đội, tôi được giao nhiệm vụ là Tổ trưởng Tổ xung kích đầu tiên của Đại đội và Tiểu đoàn, đánh hướng chủ yếu của Trung đoàn, đánh vào cao điểm 1900A do 1 tiểu đoàn địch đóng tại phía Nam Cánh Đồng Chum-Xiêng Khoảng. Thời gian nổ súng là 3 giờ sáng 13-3-1971.
Địch bố trí các hàng rào dày đặc khiến việc mở cửa rất khó khăn nên chúng tôi phải cho nổ mìn quét để mở cửa. Rất may là mìn nổ rất tốt, 5 hàng rào cả bùng nhùng, rào thấp, rào cao cơ bản bị quét sạch. Sau tiếng nổ, địch dùng hỏa lực bắn ra xối xả. Tôi nhanh chóng lấy khẩu B40 từ đồng đội, nhắm ổ đại liên bắn thẳng. Ổ đại liên im bặt, nhưng M79 và lựu đạn xối xả tung ra khiến tôi bị thương vào mắt phải. Nhờ đồng đội băng bó, tôi tiếp tục dẫn đầu đội hình xung phong đánh thẳng vào sở chỉ huy của tiểu đoàn địch.
Ảnh minh họa.
Sau hai giờ chiến đấu ác liệt, chúng tôi chiếm được toàn bộ 3 mỏm của cao điểm 1900A, tuy vậy, đơn vị cũng thương vong một số.
Trận đánh vừa kết thúc vào 7 giờ sáng cũng là lúc Chính trị viên Đại đội Đỗ Đình Lưu có mặt trên cao điểm và gọi to: “Lân ơi, cậu gặp máy Chính trị viên Tiểu đoàn Trịnh Ngọc Nhu”. Ở đầu dây bên kia, tiếng Chính trị viên Tiểu đoàn vang lên: Chúc mừng đơn vị đã chiến thắng. Đảng ủy Tiểu đoàn đã quyết định từ giờ phút này, đồng chí Lân là đảng viên Đảng Cộng sản Việt Nam và được bổ nhiệm làm Trung đội trưởng Trung đội 3, Đại đội 9, Tiểu đoàn 6, Trung đoàn 148.
Tôi xúc động vô cùng và hứa với Chính trị viên cũng như Đảng ủy Tiểu đoàn sẽ tiếp tục phấn đấu, sẵn sàng hy sinh vì sự nghiệp của Đảng.
Sau khi được băng bó bên mắt bị thương, tôi tiếp tục chỉ huy Trung đội, cùng đội hình cấp trên truy quét địch, đánh địch phản kích tái chiếm cao điểm 1900A cho đến khi làm chủ hoàn toàn cao điểm này và bàn giao lại cho Tiểu đoàn 5, Trung đoàn 148 chốt giữ. Lúc đó, tôi rời trận địa do vết thương mất máu, anh em phải dìu về căn cứ.
Với thành tích đặc biệt xuất sắc, tôi được Đảng và Nhà nước tặng thưởng Huân chương Chiến công hạng Nhì. Những ngày tôi điều trị vết thương là những ngày đơn vị được bổ sung quân số, vì sau trận đánh, đơn vị chỉ còn mấy chục anh em. Chúng tôi nhanh chóng củng cố lực lượng, bồi dưỡng về chính trị, bổ sung về kỹ thuật, chiến thuật để chuẩn bị cho trận đánh tiếp theo. Lần này, đơn vị được lệnh hành quân đánh địch tại căn cứ Mường Sủi trên đường Xiêng Khoảng đi Viêng Chăn.
Tháng 4-1971, đơn vị chúng tôi cùng các đơn vị khác, với sự chi viện của hỏa lực mặt trận và Sư đoàn, đã tiêu diệt gọn lực lượng tại căn cứ Mường Sủi để mở rộng vùng giải phóng của bạn, nối từ Xiêng Khoảng đi Viêng Chăn. Trận đánh kết thúc, tôi được bổ nhiệm làm Đại đội trưởng Đại đội 9, Tiểu đoàn 6, Trung đoàn 148 (Tiểu đoàn trưởng là anh Đào Trọng Lịch, sau này là Trung tướng, nguyên Ủy viên Trung ương Đảng, nguyên Tổng Tham mưu trưởng Quân đội nhân dân Việt Nam, nguyên Thứ trưởng Bộ Quốc phòng). Chúng tôi hành quân về Phu Theng Leng để chuẩn bị cho chiến dịch mới.
Thấm thoắt vậy mà đã hơn 50 năm trôi qua!
Ngày vào Đảng, tôi không được hứa trước Đảng kỳ, nhưng với niềm tin tuyệt đối vào sự lãnh đạo của Đảng, tôi đã suốt đời theo Đảng. Sau này, mỗi lần dự Lễ kết nạp đảng viên mới, trên cương vị của mình, tôi thường nhắc các đảng viên mới rằng, được đứng dưới cờ Đảng tuyên thệ thực sự là niềm vinh dự lớn lao!
Nguồn qdnd
Tác giả bài viết: Long Sơn ( Tổng hợp )
Nguồn tin: Báo Tây Ninh Điện tử
Ý kiến bạn đọc